All Questions
prev
Previous:4.27 Có gì sai trái với việc khám thai?
next
Next:4.29 Việc nạo phá thai diễn ra như thế nào?

4.28 Có gì sai trái với việc nạo phá thai?

Sự sống con người

Thật đáng buồn khi người mẹ bắt buộc phải tính đến việc phá thai. Phá thai là cố ý bỏ đi bào thai. Hành vi này không đúng vì nó cho thấy việc cố tình kết thúc sự sống của một con người. Mỗi hành vi phá thai đều đi kèm với cái chết của một đứa trẻ.


Dù vẫn còn rất nhỏ bé, nhưng phôi thai là một con người, có phẩm giá và nhân quyền.Giống như một người nam hay một người nữ, cá thể nhỏ bé này có quyền được sống.Sự sống đó bắt đầu ngay khi trứng và tinh trùng kết hợp với nhau. Từ thời điểm đó trở đi, phôi thai là một cá thể độc nhất,có quyền đón nhận sự chăm sóc, bảo vệ của cha mẹ và lớn lên trong môi trường an toàn.

Nạo phá thai là việc cố ý giết người từ trong lòng mẹ. Đó là sai lầm nghiêm trọng và phải bị lên án trong mọi trờng hợp.
The Wisdom of the Church

Điều răn thứ năm cấm những gì?

Ðiều răn thứ năm cấm những tội trái ngược cách nghiêm trọng với luật luân lý:

● tội giết người cố ý và trực tiếp, cũng như việc đồng lõa trong tội đó;
● tội phá thai trực tiếp, có ý coi đó là mục đích hay phương tiện, cũng như việc cộng tác vào
   tội này. Hội thánh đã ra vạ tuyệt thông cho người phạm tội này, bởi vì những con người,
   ngay từ lúc được thụ thai, phải được bảo vệ và che chở một cách tuyệt đối trong sự toàn
   vẹn của nó;
● tội an tử trực tiếp, có mục đích chấm dứt sự sống của những người tật nguyền, đau yếu
   hay hấp hối, bằng một hành động hay bỏ không làm một hành động cần kíp;
● tội tự sát và chủ ý cộng tác vào việc tự sát, tội này là một xúc phạm nghiêm trọng đến tình
   yêu chính đáng đối với Thiên Chúa, đối với chính mình và đối với tha nhân. Về phần trách
   nhiệm, tội tự sát có thể nghiêm trọng hơn khi gây gương xấu, nhưng cũng có thể giảm
   thiểu vì những rối loạn tâm lý đặc biệt hoặc vì những sợ hãi trầm trọng. [TYGLHTCG 470]

Tại sao không thể chấp nhận phá thai ở bất cứ giai đoạn nào?

Mạng sống con người do Thiên Chúa ban thuộc quyền sở hữu của một mình Chúa: nó là
thánh thiêng ngay từ lúc nó hiện hữu đầu tiên, và nó không chịu bất cứ con người nào kiểm
soát. Trước khi ngươi được thành hình trong dạ mẹ, Ta đã biết ngươi, và trước khi ngươi
được sinh ra, Ta đã thánh hiến ngươi (Jr 1,5).


Chỉ mình Thiên Chúa là chủ sự sống và sự chết. “Sự sống của tôi” không thuộc về tôi. Mọi
trẻ em, ngay khi được thụ thai là có quyền sống. Ngay từ giây phút đầu tiên nhất, con
người chưa được sinh ra đã là một người tự nó rồi, nó có những quyền mà không một
người nào ở ngoài nó có thể cướp lấy quyền đó, dù Nhà Nước, thầy thuốc, ngay cả chính
mẹ nó. Nếu Hội thánh có trình bày rất rõ ràng về vấn đề này thì không phải Hội thánh thiếu
cảm thông với cha mẹ nó và với toàn xã hội mà đúng hơn Hội thánh muốn nêu bật cái sai
lầm không thể sửa chữa được mà họ làm cho đứa trẻ vô tội. Bảo vệ sự sống của người vô
tội là bổn phận cao cả thuộc bổn phận của Nhà Nước. Nếu Nhà Nước từ bỏ bổn phận này
thì Nhà Nước phá hủy những nền móng của một Nhà Nước pháp quyền. [Youcat 383]

This is what the Popes say

Các bản văn của Sách Thánh không bàn đến vấn đề phá thai cố ý và vì vậy không kết án nó
một cách trực tiếp và đặc biệt. Nhưng các bản văn ấy cho thấy sự tôn trọng lớn đối với
những sinh linh trong dạ mẹ, và đòi hỏi rằng điều răn “ngươi chớ giết người” của Thiên
Chúa phải được áp dụng cho cả những bào thai chưa sinh như một hệ quả tất yếu... Trong
suốt lịch sử hai ngàn năm của Ki-tô giáo, cũng giáo thuyết này vẫn được giảng dạy bởi các
Giáo Phụ, các Mục Tử và Tiến sĩ của Giáo Hội. Ngay cả những cuộc tranh luận khoa học và
triết học về giây phút chính xác của việc thông ban linh hồn thiêng liêng cũng không phải lý
do để do dự khi đưa ra kết án luân lý chống lại việc phá thai. [ĐTC Gioan Phao-lô II,
Evangelium Vitae, 61].